EM VẪN CHỜ
(Thân tặng chị em bếp ăn Trường THCS – THPT Trần Quốc Tuấn
nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10)
Hà Nội đã vào thu rồi anh ạ!
Hoa sữa thơm trên mọi nẻo đường về
Trăng đầu tháng trong veo anh có nhớ
Mùa hoa nào anh đã dắt em đi...
Em đã từng mơ những buổi chiều xanh
Những buổi chiều vàng, nắng nhạt
Luôn có anh và con đứng đón em về...
Nhưng cuộc sống không là giấc mơ
Anh còn ở xa khi con mình nhỏ dại
Chỉ mình em với con đường xa ngái
Không có anh chia sớt những nhọc nhằn
Con lại ho rồi, anh thấy sốt ruột không?
Giấc ngủ có chợp chờn khi cả đêm em trông con thức trắng
Em chỉ sợ ngủ quên con sốt cao, co giật
Dù biết sớm mai đến ca em trực
Thương con ở nhà bao nhiêu cũng lo các con ở trường bấy nhiêu!
Nếu em đến muộn sao kịp giờ ăn cho con lên lớp
Xôi không nóng, phở không thơm sao con ngon miệng?
Em hoang mang trăm mối tơ vò...
À ơi, con ngủ đi con
Mẹ còn nhiều việc dở dang chưa làm
Ngủ đi con giấc no tròn
Câu ca mẹ hát con cò lội sông...
Em ước gì giờ này anh biết không?
Được tựa vào vai anh bình yên, tin cậy
Cho thân cò chẳng một mình lội sông
Ước vậy thôi nhưng em lại không mong
Vì dạo này trông em tàn tạ lắm
Đã lâu rồi em không tô môi thắm
Không phủ má hồng, không sấy tóc vào ngôi
Thời gian em dành trọn cho con và công việc hết rồi
Không còn chút nào dành cho riêng em nữa
Chỉ lo sợ một ngày anh gõ cửa
Sững sờ thấy em như một bà già
Cầm bàn tay thô sần, nhiều gân xanh vất vả
Anh có chạnh lòng so sánh em với những cô gái đẹp ngoài kia?
Em sợ cả mỗi dịp tháng 10 tin yêu anh gửi
Rằng:" Mong em giỏi việc nước, đảm việc nhà"
Anh ơi! Em chỉ ước một ngày cho riêng em thôi
Một ngày được thảnh thơi dắt con đi dạo phố
Thèm được niềm vui đưa đón con đi học mỗi sớm chiều
Không còn tất tả về khuya và lo sáng mai dậy sớm...
Ước vậy thôi nhưng bảo em đánh đổi
Lấy bình yên mà xa vắng đàn con
Không được thấy chúng lớn lên qua mỗi bữa em làm
Không được nhìn chúng hân hoan mỗi khi chạy ùa xuống bếp
Thì ngàn lần mong ai đó mau quên!
Em luôn tin ngày mai trời sẽ sáng lên
Anh sẽ về gần, trường sẽ thêm hiện đại
Để chị, để em không ai còn lo ngại
Đường sẽ rộng, em đi về thoải mái
Em sẽ mặc váy hồng đứng trước cổng đợi anh...
(Phạm Thanh Tâm-BHC-TQT)