CÔ
HÃY TIN EM!
Mấy hôm liền, Hà cứ bần thần nghĩ ngợi, đi ra đi vào.
Đã bao lần, Hà định nói chuyện với bố mẹ, nhưng cứ hình dung đến vẻ mặt thất
vọng, buồn rầu của hai người, Hà lại chẳng dám hé môi.
Từ nhỏ, Hà luôn là niềm tự hào của bố mẹ. Năm nào, Hà cũng
đạt danh hiệu học sinh giỏi, đứng thứ nhất, thứ nhì của lớp. Khi Hà vào lớp 10
thì em trai của Hà bắt đầu bước vào lớp 1. Bố mẹ dồn hết sự quan tâm đến việc
học tập của em và thường nói vui với cả nhà rằng: “Cu cậu này vẫn ham chơi,
lười học lắm, còn phải uốn nắn nhiều. Chứ như chị Hà thì bố mẹ yên tâm rồi!”.
Được bố mẹ động viên như thế, Hà sung sướng lắm. Hà nghĩ, mình phải tự giác,
chăm chỉ học tập hơn nữa để xứng đáng với sự tin tưởng của bố mẹ, để còn làm
tấm gương sáng cho em trai nữa chứ.
Thế nhưng, thời gian này, các tập truyện về cậu bé phù
thuỷ Harry Potter của nữ nhà văn J.K. Rowling bỗng nổi như cồn khắp thế giới.
Tất nhiên, Hà không thể không tò mò tìm đọc. Đọc tập một rồi, thấy cuốn hút quá
nên Hà cố công tìm mượn các tập truyện tiếp theo để đọc. Tập truyện nào cũng
dày, cũng hấp dẫn đến từng chi tiết. Tối nào ngồi vào bàn học, Hà cũng định
bụng là học bài xong xuôi thì mới đọc truyện. Nhưng Hà không thể nào tập trung vào
việc học được, cứ hồi hộp về diễn biến tiếp theo của truyện. Thế là Hà tặc lưỡi
tự nhủ rằng mình sẽ học bù sau và mở quyển truyện ra. Cứ như vậy đến gần một
tháng, tối nào Hà cũng mải miết đọc truyện. Bố mẹ thấy Hà vẫn ngồi ở bàn học
cặm cụi đọc sách đều không hay biết gì cả. Cho đến một hôm, cô giáo chủ nhiệm
thông báo trước cả lớp lịch kiểm tra giữa kì, Hà mới giật mình hốt hoảng. Hà
cuống cuồng ôn tập nhưng không thể kịp được nữa. Hà đã bị hổng kiến thức quá
nhiều. Lần đầu tiên trong đời, Hà ngồi cắn bút, bất lực trước trang giấy kiểm
tra. Khi cầm phiếu điểm kiểm tra trên tay, Hà thấy xấu hổ vô cùng. Nghe cô giáo
chủ nhiệm nhắc cả lớp về nhà báo cáo kết quả kiểm tra và xin chữ kí xác nhận
của bố mẹ vào phiếu điểm rồi nộp lại cho cô vào giờ sinh hoạt cuối tuần, Hà
chẳng dám ngước mắt nhìn cô, trong lòng nặng trĩu.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày trôi qua, Hà vẫn không
dám nói cho bố mẹ biết sự thật. Bố mẹ Hà vì bận chú ý đến việc học của cậu con
trai nhỏ nên cũng chẳng nhớ đến kì kiểm tra của cô con gái lớn. Chiều thứ sáu
là hạn cuối cùng phải nộp phiếu điểm lại cho cô giáo rồi, Hà vẫn chưa biết phải
làm thế nào. Gục mặt trên bàn học một lúc lâu, chợt một ý nghĩ nảy ra trong đầu
khiến Hà đỏ bừng cả mặt, không, Hà không thể làm như thế. Nhưng rồi, Hà lại băn
khoăn, làm sao có thể nói ra sự thật này với bố mẹ đây? Bất giác, Hà với tay
lấy cái bút rồi run run phỏng lại chữ kí của bố trên giấy nháp. Chữ kí của bố
Hà rất đơn giản nên Hà bắt chước dễ dàng, nhìn giống y như thật. Nhìn đăm đăm
vào tờ phiếu điểm hồi lâu, Hà bặm môi mạo chứ kí của bố vào đó.
Đến giờ sinh hoạt, Hà run run nộp phiếu điểm cho cô
giáo. Buổi học
hôm sau, Hà cứ len lén để
ý xem cô giáo có thái độ khác thường gì với mình không nhưng Hà chỉ thấy cô
luôn nhìn Hà trìu mến như mọi khi. Có vẻ, cô giáo chẳng mảy may nghi ngờ gì cả.
Mặc dù vậy, trong lòng Hà vẫn chẳng cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.
Tan học, lúc Hà đang lững thững bước ra khỏi lớp, chợt
nghe cô giáo khẽ gọi:
- Hà, em ở lại gặp cô một lát.
Hà giật bắn cả người, thảng thốt nghĩ: “Thôi chết, có
lẽ cô giáo phát hiện ra rồi”.
Từ nãy, cô giáo vẫn quan sát thái độ của Hà, thấy vậy,
cô trấn an:
- Không có chuyện gì đâu, cô chỉ muốn nói chuyện với
em một chút thôi.
- Vâng ạ.
Hà lí nhí đáp và chuẩn bị sẵn tinh thần nghe cô giáo
phê bình. Nhưng thật ngạc nhiên, cô giáo chỉ đặt nhẹ tay lên vai Hà, âu yếm
hỏi:
- Dạo này, em gặp chuyện gì đó gây ảnh hưởng xấu đến
việc học tập phải không? Cô có giúp gì cho em được không?
Bàn tay cô mềm mại, ấm nóng trên vai Hà. Rõ ràng là cô
không chút nghi ngờ, trách móc Hà mà chỉ quan tâm, lo lắng cho việc học của Hà
mà thôi. Cô giáo thật tốt, thật thương Hà. Vậy mà...Nước mắt Hà trào ra. Hà ấp
úng :
- Em xin lỗi cô ạ.
Rồi Hà khẽ kể hết cho cô nghe, từ chuyện Hà mải mê đọc
truyện quên việc học đến việc giả mạo chữ kí của bố. Thoáng chút bất ngờ, cô
giáo vẫn nhẹ nhàng nói:
- Bình tĩnh đi em, trong đời, ai cũng từng mắc sai
lầm, nhưng điều quan trọng là phải biết nhận ra và sửa cái sai đó. Cô rất mừng
là em đã biết nhận ra cái sai của mình. Chắc em cũng hiểu được, việc học hành
của em bị sa sút, tất nhiên là bố mẹ em không vui, nhưng bố mẹ sẽ còn buồn hơn
rất nhiều nếu em không trung thực. Cô cho em một tờ phiếu điểm khác và cô tin
lần này, em sẽ hành động đúng. Hãy cố gắng lên, thời gian học tập còn dài, em
còn có nhiều cơ hội để khẳng định mình.
Thực ra, cô giáo đã biết chuyện Hà giấu bố kết quả học
tập vì cô đã chủ động gọi điện trao đổi với bố Hà về tình hình học tập sa sút
của Hà. Nhưng đến lúc này, cô thấy không cần thiết cho Hà biết điều đó. Và
không để Hà lúng túng lâu hơn nữa, cô giáo nhanh nhẹn bước ra khỏi lớp học. Hà
thở nhẹ, chợt thấy lòng mình sao thanh thản đến vậy. Nhìn mãi theo bóng cô
giáo, Hà khẽ thì thầm: “Vâng ạ! Cô hãy tin em!”.
Hà Phương